Nhiều Năm Rồi Ta Không Dùng Kiếm
Đang tải chương...
Sư phụ từng xuống nhân gian, mang về một tiểu sư muội.
Nàng thiên phú hơn người, tu hành khắc khổ, chẳng bao lâu đã trở thành ánh sáng duy nhất trong tông môn chúng ta – một tông môn đã mục ruỗng, chỉ còn toàn cá mặn không mơ đạo.
Sư phụ vì nàng hao tổn tâm huyết, thậm chí vì truyền thụ bí pháp mà thương tổn tâm mạch. Vậy mà nàng – tiểu sư muội kia, lại trộm đi thuốc cứu mạng, chỉ để cứu tình lang của mình trong Kiếm Tông.
Nàng đứng trên đỉnh núi, áo trắng phiêu dật, mắt không vương bụi trần:
"Đại sư tỷ, đại đạo vô tình. Yếu đuối… là tội. "
"Ta không giống đám phế vật như các ngươi, ta muốn thành tiên!"
Ngày chúng ta lên đường thanh lý môn hộ, trời đổ mưa rền rĩ, từng bước đạp máu đi về phía Kiếm Tông.
Ta, từ dưới cối đá cũ nát trong sân, đào lên thanh kiếm hoen gỉ từng theo ta rong ruổi năm nào.
Nhị sư muội – mê rèn sắt hơn luyện kiếm, từ xó nhà lôi ra cây đàn tỳ bà bạch ngọc, từng phím từng phím đứt đoạn.
Tam sư đệ – kẻ chỉ biết trồng hoa, từ đống phân bón đen kịt nhặt ra một chiếc bạch cốt tiêu, lặng lẽ lau sạch từng chút tro tàn.
Người ta cười chúng ta.
Cười tông môn mục nát, cười ba kẻ phế vật, vì một lão sư phụ tu vi tầm thường mà dám khiêu chiến Kiếm Tông – đệ nhất thiên hạ.
Họ hỏi ta:
"Có đáng không?"
Ta: "Đáng. "
**Bởi vì hắn là sư phụ.
Bởi vì chúng ta… là người. **
Một câu chuyện về tình nghĩa sư môn, về những kẻ tưởng như không còn giá trị,
nhưng lại nguyện vì một niềm tin xưa cũ, mà cầm lại kiếm rỉ, đàn đứt, tiêu mục –
dùng máu viết lại đạo tâm.
Đang tải chương...
👋 Chào mừng đến với kênh chat cộng đồng!
Cùng chia sẻ và thảo luận về các tác phẩm yêu thích
Hãy luôn giữ tinh thần lịch sự và tôn trọng nhé!